
Review phim Mickey 17 của đạo diễn Bong Joon Ho, do Robert Pattinson đóng chính. Ảnh: @HabisNontonFilm
Tưởng tượng một thế giới nơi cái chết chỉ là một sự bất tiện tạm thời. Một thế giới nơi cơ thể bạn có thể tan chảy rồi được tái tạo lại từ đống tro tàn, với mọi ký ức nguyên vẹn, không ngại việc tiếp tục chết đi. Đó chính là số phận bi hài của Mickey – nhân vật do Robert Pattinson thủ vai trong Mickey 17, bộ phim khoa học viễn tưởng mới nhất của Bong Joon Ho, vị đạo diễn Hàn Quốc từng tạo chiến thắng lịch sử tại Oscar với Ký Sinh Trùng (Parasite).
Chuyển thể từ tiểu thuyết Mickey 17 của Edward Ashton, bộ phim điện ảnh Mickey 17 tiếp tục tái sử dụng phong cách tối tăm và châm biếm thẳng thắn của đạo diễn Bong Joon Ho trong nhiều bộ phim trước đó như Chuyến tàu Băng giá (Snowpiercer) hay Siêu lợn Okja. Tác phẩm khoa học viễn tưởng của đạo diễn người Hàn đưa khán giả đến một tương lai u ám, khi Trái Đất không còn khả năng sinh sống, buộc con người phải thuộc địa hóa các hành tinh khác. Trên hành tinh băng giá Niflheim, sự thành công của nhiệm vụ phụ thuộc vào những Expendables – những bản sao con người dùng một lần, được tạo ra để làm những nhiệm vụ nguy hiểm mà không ai muốn làm.
Câu chuyện về Mickey và những bản sao

Ảnh: @posaidwhat
Robert Pattinson vào vai nhân vật chính Mickey, một kẻ khờ khạo tuyệt vọng cùng đường trên Trái Đất. Để trốn chạy khỏi những kẻ cho vay nặng lãi, anh đã vội vàng đăng ký tham gia sứ mệnh thuộc địa hóa hành tinh Niflheim mà không đọc kỹ hợp đồng. Điều này đồng nghĩa với việc Mickey sẽ trở thành một Expendable – chấp nhận để cơ thể và ký ức của mình được sao chép, lưu trữ và tái sử dụng vô hạn lần, mỗi khi một bản sao gặp nạn.
Theo logic của phim, kỹ thuật tái sinh cơ thể cho các Expendables bị cấm trên Trái Đất, nhưng có thể được triển khai ngoài không gian. Marshall (do Mark Ruffalo thủ vai), một chính trị gia thất bại tự phong mình là nhà tiên tri của giáo hội giám sát cuộc di cư, có quyền quyết định số phận của Mickey.

Mickey 17 khù khờ và Mickey 18 sắc bén. Ảnh: Mickey 17
Bộ phim bắt đầu khi bản sao Mickey thứ 17 bị bỏ rơi trong một hang động băng giá trên Niflheim. Anh cầu cứu Timo (Steven Yeun) – người bạn đã dụ dỗ anh tham gia chuyến đi – nhưng Timo nhát gan bỏ trốn khi thấy lũ sinh vật ngoài hành tinh, gọi là Creepers, xuất hiện. Tưởng như Mickey 17 sẽ bị ăn tươi nuốt sống, nhưng không, các sinh vật Creepers đã cứu sống anh.
Tuy nhiên, khi Mickey 17 sống sót trở về tàu, anh phát hiện bản sao Mickey 18 đã được in ra, dẫn đến cuộc xung đột giữa hai phiên bản. Họ có cùng ký ức nhưng tính cách khác nhau: Mickey 18 mạnh mẽ và quyết đoán, trong khi Mickey 17 nhún nhường và cam chịu.
Cả hai Mickey đều có một điểm chung: Khao khát được tồn tại và tình cảm dành cho Nasha (Naomi Ackie) – một thành viên nổi loạn trong phi hành đoàn. Nasha tỏ ra thích thú với ý tưởng có hai phiên bản Mickey để chiều chuộng mình, miễn là mối quan hệ này không bị khai báo. Song Kai (Anamaria Vartolomei) phát hiện khiến mọi thứ trở nên phức tạp.
Trong khi đó, với bản tính mạnh mẽ hơn, Mickey 18 đã bí mật lên kế hoạch lật đổ vị chỉ huy Marshall, người đã nhiều lần đưa ra những quyết định gây tranh cãi trong sứ mệnh chinh phục Nilfheim.

Nhân vật Nasha (Naomi Ackie) và Mickey 17 (Robert Pattinson) có nhiều màn tình cảm hài hước trên phim. Ảnh: Warner Bros
Review phim Mickey 17: Những điểm sáng đáng suy ngẫm
Ý tưởng đầy táo bạo về sự bất tử
Đạo diễn Bong Joon Ho đã mở ra một thế giới đầy mâu thuẫn về đạo đức khi biến tiền đề khoa học viễn tưởng thành một góc nhìn sâu sắc về giá trị con người. Mỗi cái chết của Mickey không chỉ là một khoảnh khắc hài hước đen tối mà còn là một câu hỏi triết học: Nếu bạn có thể được tái sinh vô hạn lần, liệu mỗi bản sao có thực sự là “bạn”? Những cảnh Mickey bị đẩy vào những tình huống nguy hiểm để bảo vệ phi hành đoàn – từ thử nghiệm vaccine đến kiểm tra không khí độc hại – khiến người xem phải suy ngẫm về định nghĩa của sự sống và cái chết.

Ảnh: @posaidwhat
Diễn xuất xuất thần của Robert Pattinson trong hai phiên bản
Thể loại khoa học viễn tưởng dường như không thể làm khó Robert Pattinson khi anh từng du hành vào không gian trong bộ phim High Life. Trong Mickey 17, nam diễn viên người Anh mang đến một phong cách diễn xuất điên rồ tưng tửng, trái ngược với thế giới tương lai đầy u ám mà Bong Joon Ho xây dựng.
Với giọng điệu giống Steve Buscemi và ánh mắt ngờ nghệch đặc trưng, anh mang đến một Mickey vừa đáng thương vừa hài hước. Cách Pattinson thể hiện sự khác biệt giữa Mickey 17 và Mickey 18, từ ngôn ngữ cơ thể đến cách nói chuyện, đã khẳng định ngôi sao Twilight thực sự có khả năng hóa thân vào những diễn viên phức tạp.
Đặc biệt, đạo diễn Bong Joon Ho không báo trước cho Robert Pattinson về cảnh quay cụ thể trong ngày, khiến anh bị động trong việc nhập vai Mickey 17 hoặc 18. Phương pháp này nhằm nắm bắt sự bối rối và nỗi sợ hiện sinh của một bản sao đang đấu tranh với danh tính của chính mình, dẫn đến một số màn trình diễn đầy cảm xúc nhất trong phim.
Màn châm biếm xã hội
Đạo diễn Bong Joon Ho vốn nổi tiếng với khả năng lồng ghép những bình luận xã hội sâu sắc vào các tác phẩm của mình và Mickey 17 cũng không phải ngoại lệ. Kịch bản phim khéo léo phản ánh sự phân chia giai cấp trong xã hội hiện đại thông qua mối quan hệ giữa phi hành đoàn và Expendables.
Có lúc, kỹ thuật viên quên đặt băng ca khiến cơ thể mới của Mickey rơi xuống sàn, hay một kỹ thuật viên khác vô tình rút phích cắm giữa chừng quá trình tải xuống ký ức của Mickey. Những hình ảnh này tuy hài hước nhưng lại chứa đựng ẩn dụ sắc bén về cách xã hội đối xử với những người bị coi là “có thể thay thế”. Đây là sự châm biếm xã hội đặc trưng của Bong Joon Ho, nhưng lần này được đẩy đến một cực đoan mới trong bối cảnh khoa học viễn tưởng.
Khung cảnh thế giới hậu tận thế

Ảnh: @TheCinesthetic
Tiếp nối tinh thần của Snowpiercer và Okja, đạo diễn Parasite một lần nữa chứng minh tài năng xây dựng thế giới hình ảnh độc đáo của mình. Nhà quay phim Darius Khondji (người từng tạo nên vẻ đẹp ma mị cho Se7en và Midnight in Paris) kết hợp cùng nhà thiết kế sản xuất Fiona Crombie đã biến tầm nhìn grunge-topian của Bong Joon Ho thành hiện thực.
Từ những cảnh quay rộng trên bề mặt băng giá của Niflheim – nơi ánh sáng xanh lam phản chiếu trên những khối băng vĩ đại – đến không gian chật hẹp, đầy kim loại gỉ sét trong con tàu vũ trụ, mỗi khung hình đều được chăm chút tỉ mỉ với từng chi tiết đầy ám ảnh.
Đặc biệt, những cảnh tái tạo Mickey qua cỗ máy in 3D khổng lồ trở thành những khoảnh khắc đáng nhớ nhất của bộ phim. Bong Joon Ho đã biến quá trình vừa ghê rợn vừa đẹp đẽ này trở thành một ẩn dụ thị giác về sự tái sinh và giá trị con người. Đây có lẽ là yếu tố mạnh nhất níu giữ khán giả trong thế giới Mickey 17, ngay cả khi cốt truyện bắt đầu rối rắm.
Điểm trừ của bộ phim Mickey 17, khiến phim chưa trở thành một tuyệt tác của Bong Joon Ho
Cốt truyện quá tham vọng
Khi review phim Mickey 17, hoặc khán giả sẽ thích, hoặc khán giả sẽ ghét vì cốt truyện. Từng gây tiếng vang với khả năng kể chuyện qua Parasite, nhưng với Mickey 17, Bong Joon Ho dường như đã quá tham vọng. Cốt truyện vốn đơn giản về một người đàn ông bị sao chép nhiều lần bỗng trở nên rối rắm với quá nhiều tuyến phụ không cần thiết.
Mở đầu phim là câu hỏi “Cảm giác chết như thế nào”, dẫn đến chủ nghĩa hiện sinh của những người nhân bản, rồi kết phim lại xen vào ý tưởng về chủ nghĩa chống thực dân khi một nhóm người chống lại sự độc đoán của Marshall (Mark Ruffalo). Dường như bộ phim không rõ mình muốn tập trung vào chủ đề nào trên hết, dẫn đến tình trang hỗn loạn.
Nhân vật phụ lố bịch hơn là hài hước

Nhân vật Marshall (Mark Ruffalo) và Ylfa (Toni Collette). Ảnh: Warner Bros
Thay vì xây dựng những nhân vật phức tạp và đáng tin, đạo diễn Parasite lại tạo ra những hình tượng gần như biếm họa. Marshall (Mark Ruffalo) là một bản sao rẻ tiền của kiểu nhân vật độc tài Trump, trong khi người vợ mưu mô Ylfa (Toni Collette) không có gì ngoài việc thúc đẩy những hành vi xấu xa của chồng và ám ảnh kỳ lạ với các loại sốt. Cặp đôi này gợi nhớ đến những nhân vật quá khích trong Okja do Tilda Swinton và Jake Gyllenhaal thủ vai, nhưng thiếu đi sự quyến rũ và mục đích rõ ràng.
Thậm chí những nhân vật thú vị như Nasha (Naomi Ackie) cũng không được khai thác đúng tiềm năng. Suốt cả phim, cô chỉ đơn giản được miêu tả như bạn gái vô cùng yêu Mickey. Thế nhưng bỗng nhiên cô được trao sức mạnh phi thường và cuối cùng lại trở thành nữ lãnh đạo mới. Sự phát triển nhân vật này thiếu nhất quán.
Lặp lại công thức cũ nhưng không có đột phá
Sau thành công rực rỡ của Parasite, có lẽ người hâm mộ sẽ đặt nhiều kỳ vọng hơn vào việc đạo diễn Bong Joon Ho sẽ phá vỡ những giới hạn sáng tạo. Tuy nhiên, Mickey 17 có lẽ chưa phải là tác phẩm làm được điều này. Phong cách hài hước đen tối, chủ đề phê phán giai cấp và cách tiếp cận nửa châm biếm nửa nghiêm túc đều quá đỗi quen thuộc đến mức dễ đoán. Bộ phim dường như ồn ào và giáo điều – những đặc điểm mà chính phim cũng đang chỉ trích thông qua nhân vật Marshall. Sự mỉa mai này dường như không phải là chủ đích nghệ thuật mà là một điểm yếu trong cấu trúc phim.
Vòng lặp mệt mỏi của những cái chết
Trong khi tiểu thuyết gốc của Edward Ashton chỉ có bảy phiên bản Mickey, đạo diễn Bong Joon Ho đã tăng số lượng lên 17 – một quyết định tham vọng nhưng không thực sự nâng cao giá trị nghệ thuật của tác phẩm. Thay vào đó, khán giả buộc phải chứng kiến vòng lặp mệt mỏi của những cái chết, tiếp theo là tái sinh rồi lại đến cái chết khác.
Mặc dù ban đầu những cách thức giết Mickey có thể gây cười và bất ngờ (từ thử nghiệm vắc-xin đến kiểm tra không khí độc), nhưng sau một thời gian, công thức này trở nên nhàm chán và thiếu ý nghĩa sâu sắc. Review phim Mickey 17, tuy bộ phim có cùng với những chủ đề tái chế quen thuộc về phân hóa giai cấp và lòng trắc ẩn như Ký sinh trùng (Parasite) nhưng không mang lại thêm sự mới mẻ nào so với những gì đạo diễn người Hàn đã làm trước đây.

Review phim Mickey 17: Ban đầu là phim về chủ nghĩa hiện sinh, về sau lại thêm chủ nghĩa chống thực dân. Ảnh: @ashotmagazine
Review phim Mickey 17: Một tác phẩm đáng tiếc từ Bong Joon Ho
Mickey 17 là bộ phim thứ ba bằng tiếng Anh của Bong Joon Ho, nhưng dường như cũng là tác phẩm ít gây ấn tượng nhất của ông kể từ sau thành công vang dội của Ký sinh trùng (Parasite). Dù giữ được phong cách tối tăm và châm biếm thẳng thắn đặc trưng như trong Snowpiercer và Okja, nhưng tầm nhìn “grunge-topian” của Bong lần này không đạt được hiệu quả như mong đợi.
Có lẽ, điều khiến Mickey 17 gây thất vọng nhất chính là tiềm năng chưa được khai thác hết của nó. Với một ý tưởng độc đáo về bản sao con người và một đạo diễn tài năng như Bong Joon Ho, khán giả đã kỳ vọng vào một tác phẩm sâu sắc và đột phá hơn. Thay vào đó, họ nhận được một bộ phim lộn xộn, ồn ào và giáo điều – trớ trêu thay, cũng chính là những điều mà bộ phim cố gắng châm biếm.
Đối với những người hâm mộ trung thành của Bong Joon Ho, Mickey 17 có thể mang lại cảm giác pha trộn quen thuộc giữa cảm xúc và hoài nghi mà họ từng trải nghiệm trong các tác phẩm trước đây. Nhưng với phần lớn khán giả, một lần xem phim này có lẽ là đủ, giống như một phiên bản Mickey đã hoàn thành nhiệm vụ và sẵn sàng được thay thế bằng một bộ phim khác xứng đáng hơn với tài năng của đạo diễn.
CÓ THỂ BẠN QUAN TÂM:
PHIM BẠN BẠN BÈ BÈ (FRIENDLY RIVALRY) KẾT THÚC TUYỆT ĐỐI ĐIỆN ẢNH
8 BỘ PHIM TRUNG QUỐC DỰ KIẾN CÔNG CHIẾU TRONG THÁNG 3/2025
THÁM TỬ KIÊN: KỲ ÁN KHÔNG ĐẦU PHÁ ÁN SỚM VÀO DỊP LỄ 30/4
Harper’s Bazaar Việt Nam