Triển lãm SỢI: Hành trình buông bỏ khuôn mẫu, chạm trái tim của Thảo Nguyên Phương

SỢI – triển lãm fiber art cá nhân đầu tiên của Thảo Nguyên Phương là hành trình giải phóng chất liệu khỏi khuôn mẫu, nơi mỗi lớp sợi không chỉ kể câu chuyện của người nghệ sĩ mà còn chạm vào cảm xúc và ký ức người xem

Triển lãm fiber art cá nhân đầu tiên của Thảo Nguyên Phương mang tên SỢI là hành trình giải phóng chất liệu khỏi khuôn mẫu, nơi mỗi lớp sợi không chỉ kể câu chuyện của người nghệ sĩ mà còn chạm vào cảm xúc và ký ức người xem.

“Mọi nghệ sĩ, dù ở lĩnh vực nào, đều cần có một mức miễn nhiễm nhất định với sự hổ thẹn. Và cách hiệu quả nhất để đạt tới cảnh giới ấy, là hãy thôi bận tâm bạn là ai”

– Hanif Kureishi –

Khoảnh khắc Thảo Nguyên Phương thể hiện tinh thần sáng tạo qua hình ảnh cá nhân. Ảnh: Tidusfairsupertramp

Sợi và sự tự do: Thảo Nguyên Phương buông bỏ khuôn mẫu để nghệ thuật chạm vào trái tim người xem

Trong khoảnh khắc người nghệ sĩ buông bỏ sự kỳ vọng của người khác, đôi khi cả của chính mình, nghệ thuật được giải phóng. SỢI, triển lãm nghệ thuật sợi – fiber art cá nhân đầu tiên của Thảo Nguyên Phương ra đời từ chính điểm giao đó: nơi người nghệ sĩ chấp nhận những dở dang, dám thể hiện sự mong manh và chạm vào sức mạnh nội tại.

Artera Space (Hà Nội) – nơi SỢI được trưng bày – khoác lên mình một vẻ tĩnh tại. Giữa ánh sáng vàng dịu và nền nhạc loang nhẹ, người xem như lạc vào một cõi khác, nơi sợi có nhịp thở của riêng chúng.

Sự giao cảm nghệ thuật đã vượt qua ranh giới thị giác. Ở đó, người ta nghe được những hơi thở nhỏ, cảm được sự dịch chuyển khẽ khàng giữa những lớp sợi. Cảm xúc dường như không còn nằm trên bề mặt mà thấm vào trong không gian, chạm vào từng hơi thở, từng bước chân.

Ánh sáng phủ lên tác phẩm làm nổi bật kết cấu và sự hòa quyện tinh tế của màu sắc. Ảnh: Tidusfairsupertramp

Từ những mảnh ký ức, người nghệ sĩ dệt nên bản lĩnh

Mỗi bức tranh của Thảo Nguyên Phương là một tấm gương phản chiếu hành trình nội tâm. Từ xa, chúng như những mảng trừu tượng dịu dàng. Nhưng càng lại gần, người xem càng thấy rõ từng mũi chỉ đâm xuyên, từng tầng màu chồng lớp, đấu tranh để được trồi lên bề mặt, để hiện hình, để tồn tại.

Giữa những đường chỉ ấy, người ta thấy một người phụ nữ đang khâu vá ký ức của chính mình, cũng là hình ảnh con người ta với những lần đứt gãy, rối ren, âm thầm nỗ lực.

Mỏng manh là bản chất của sợi, nhưng hàng ngàn lớp đan bện lại chính là mật độ làm nên bản lĩnh. Như người nghệ sĩ sau khi trải qua những nghi ngờ và va chạm, dần hình thành “sức miễn nhiễm” của riêng mình.

Cận cảnh bề mặt sợi với kết cấu dày và chuyển sắc tinh tế, thể hiện sự tỉ mỉ trong xử lý chất liệu. Ảnh: Tidusfairsupertramp

Những sợi chỉ nối dài cảm xúc

Không phô trương cũng chẳng cầu kịch tính, SỢI chọn cách điềm tĩnh hơn. Mỗi tác phẩm như một khoảng lặng, một nhịp chậm hiếm hoi trong dòng chảy tất bật nơi phố thị. Những mảng sợi mềm nhưng không yếu, mong manh nhưng không rời rạc, khẽ gợi nội tâm đang chuyển động, đang tự tìm hình thể.

Những ai bước vào triển lãm, họ như rũ bỏ lớp vỏ hối hả để đến với một thế giới hoàn toàn khác biệt. Khán giả được “sống” trong không gian triển lãm, “sống” trong lời mời gọi ký ức và cảm xúc của con người.

Có người tìm thấy sự an yên, có người nhận ra hình bóng bản thân qua những sợi chỉ mảnh mai đang chắp vá nỗi nhớ. Như một vị khách đã ghi trong sổ lưu bút:

“Triển lãm như một cuộc dạo chơi giữa ký ức và cảm xúc đan xen – tưởng tượng chị khâu vá giữa hiện thực và mơ tưởng. Tự ngẫm và thấy sao thật thương những điều nhỏ bé ở trên đời quá, chợt nhớ ra mọi kết nối trên đời cũng chỉ từ những điều mộc mạc nhỏ bé vậy thôi”.

Tác phẩm “Đi trong mưa thu” tại triển lãm. Ảnh: Tidusfairsupertramp

Khi triển lãm khép lại, sợi vẫn không ngừng “thở”

Chia sẻ sau triển lãm SỢI, Thảo Nguyên Phương hé mở một hướng đi mới:

“Triển lãm này mới chỉ là khởi đầu. Tôi muốn đưa sợi bước ra khỏi khung mặt phẳng để tương tác với không gian, kiến trúc, và con người. Tôi muốn kiến tạo không gian bằng sợi, từ bảo tàng đến nội thất. Và, có thể nghe hơi tham vọng, nhưng tôi muốn sợi bước vào thời trang – không chỉ để mặc, mà để trưng bày, như một tác phẩm nghệ thuật trong đời sống”.

Những ngày SỢI dệt nên ký ức tại Hà Nội đã chính thức khép lại. Có người hối tiếc vì lỡ hẹn, có người ra về với niềm mong chờ cho lần trở lại tiếp theo của họa sĩ. Còn với Thảo Nguyên Phương, đó chỉ là một trạm dừng để bắt đầu cho một hành trình mới dài hơi hơn.

Không gian triển lãm SỢI – nơi ánh sáng, chất liệu và cảm xúc giao hòa. Ảnh: Tidusfairsupertramp

Sợi kết – Sợi khởi

Ở điểm giao giữa hổ thẹn và tự do, nghệ thuật tìm thấy tiếng nói của chính nó. “Thôi bận tâm bạn là ai” như Hanif Kureishi nói cũng là khi người nghệ sĩ thôi định nghĩa mình. SỢI không chỉ là chất liệu hay triển lãm, nó là một tuyên ngôn về cách sống: nơi nghệ thuật hòa vào hơi thở, và con người trở nên tự do hơn trong chính sự mong manh của mình.

Rời Artera Space, mỗi khán giả đều mang theo một mảnh sợi vô hình – một sợi dây neo nối liền họ với một phần ký ức, một phần dịu dàng, một phần dở dang. Và chính sự dở dang đó mới là nơi mở ra những khởi đầu mới, không giới hạn.

TRIỂN LÃM ĐÁNG QUAN TÂM:

Tác giả: Thanh Hà

Harper’s Bazaar Vietnam

Xem thêm