Review Bring Her Back: Khi người mẹ bị nuốt chửng bởi nỗi đau mất con

Bring Her Back (tựa Việt: Mượn hồn đoạt xác) là màn trở lại lạnh gáy của anh em đạo diễn Philippou, khắc họa bi kịch của một người mẹ bị nuốt chửng bởi nỗi đau mất con, lặng lẽ len lỏi qua từng khung hình và siết chặt người xem trong nỗi ám ảnh nghẹt thở.

Không phải Hollywood, chính điện ảnh kinh dị Úc mới đang khiến cả thế giới rùng mình trong những năm gần đây. Từ Late Night with the Devil, Sissy, You Won’t Be Alone cho tới Talk to Me – bộ phim “gọi hồn thay vì chơi thuốc” đình đám, các nhà làm phim Úc đang chứng minh họ là những bậc thầy thực sự của nỗi sợ hãi.

Trở lại với Bring Her Back (tựa Việt: Mượn hồn đoạt xác) sau thành công của Talk to Me, hai anh em đạo diễn Danny và Michael Philippou một lần nữa khiến khán giả cảm thấy lạnh gáy, theo đúng nghĩa đen lẫn nghĩa bóng, với tác phẩm kinh dị mới nhất. Không cần đến quá nhiều những cảnh máu me hay jumpscare, Bring Her Back đào sâu vào những mặt tối sâu thẳm nhất của con người – nỗi đau mất mát vả sự thèm khát được yêu thương.

Bring Her Back – Khi tình yêu thương trở thành cơn ác mộng

Mượn hồn đoạt xác

Ảnh: A24

Không còn tập trung vào sự giật gân hay thỏa mãn khán giả theo phong cách “phim nửa đêm”, Bring Her Back là một bức tranh đậm đặc sự rối loạn cảm xúc, tang thương và đau đớn, được dẫn dắt bởi màn trình diễn rợn người của Sally Hawkins.

Bộ phim xoay quanh Laura (Sally Hawkins), một người mẹ nuôi tràn đầy năng lượng tích cực bên ngoài, nhưng bên trong lại bị xé nát bởi nỗi đau mất đi đứa con gái duy nhất. Cô nhận nuôi hai anh em Andy (Billy Barratt) và Piper (Sora Wong), những đứa trẻ vừa mất cha mẹ, mỗi người mang trong mình những tổn thương riêng.

Ngay từ khi bước vào căn nhà vùng quê tưởng chừng yên bình của Laura, người xem đã cảm nhận được điều gì đó không ổn. Mọi thứ đều rạng rỡ, nhưng lại như đang che giấu một thứ gì đó u ám, ẩn chứa sau những hành vi kỳ lạ và ánh mắt vô hồn của Oliver (Jonah Wren Phillips) – cậu bé bí ẩn sống cùng Laura.

Mượn hồn đoạt xác

Ảnh: A24

Ảnh: A24

Cũng giống như Talk to Me, bộ đôi đạo diễn không cố gắng lý giải hiện tượng siêu nhiên theo kiểu khoa học, họ để nỗi sợ tự nói lên bằng cảm giác. Đó là nỗi bất an khi quan sát nước.

Trong phim, nước trở thành biểu tượng của sự dồn nén, của áp lực cảm xúc không thể giải tỏa. Khi thì tràn lan không kiểm soát như những cơn mưa rả rích, khi thì hoàn toàn vắng mặt, như chiếc hồ bơi khô cạn trong sân nhà, một hình ảnh vừa trống rỗng, vừa không đúng với bản chất của nó. Bể bơi không có nước cũng như con người thiếu tình thương, là thứ khiến người ta bất an theo cách âm thầm nhưng sâu sắc nhất.

Sally Hawkins lột tả nỗi đau ám ảnh của người mẹ mất con

Mượn hồn đoạt xác

Ảnh: A24

Vốn quen thuộc với hình ảnh dịu dàng trong The Shape of Water hay Paddington, Sally Hawkins khiến người xem thót tim trong lần dấn thân vào thể loại kinh dị. Vai diễn Laura là một cú lột xác đáng kinh ngạc của nữ diễn viên người Anh: vừa ngọt ngào, vừa rồ dại, vừa yêu thương, vừa đáng sợ.

Cô có thể chơi đùa vui vẻ với Piper, rồi ngay sau đó lại trừng mắt với Andy như thể đang giam giữ một con mồi. Có lúc cô nói dối với nụ cười tươi rói, rồi lặng lẽ khóa cửa phòng với ánh nhìn như phát điên. Sally Hawkins mang đến một màn trình diễn đỉnh cao, biến Laura từ một người mẹ ôm trong mình nỗi đau mất con thành một biểu tượng kinh dị mới. Từng khung hình, từng âm thanh, từng cú liếc mắt của Laura đều đẩy người xem trôi xuống đáy của nỗi sợ không thể gọi tên.

Mượn hồn đoạt xác

Ảnh: A24

Bên cạnh màn trình diễn đầy ám ảnh của Sally Hawkins, ba diễn viên trẻ cũng khiến người xem không thể rời mắt. Billy Barratt thể hiện sự giằng xé nội tâm của Andy một cách thuyết phục – cậu đang ở ranh giới giữa tuổi thiếu niên và trưởng thành, giữa sự yếu đuối và quyết liệt.

Sora Wong trong vai Piper mang đến một năng lượng tươi sáng, tạo nên đối trọng tuyệt vời với không khí đen tối của phim. Và ấn tượng nhất là Jonah Wren Phillips, với đôi mắt vô hồn và khả năng biểu đạt bằng cơ thể đáng kinh ngạc, nhân vật Oliver của cậu trở thành hiện thân ám ảnh nhất trong phim.

Ảnh: A24

Ảnh: A24

Bring Her Back: bộ phim kinh dị nhưng cũng đầy chất thơ

Bring Her Back không chỉ đơn thuần là một phim kinh dị. Đó là một câu chuyện về nỗi đau mất mát – một cảm xúc ngập tràn, dữ dội, làm méo mó tâm trí con người. Bộ phim tái hiện cảm giác mất phương hướng, bị nhấn chìm trong đau thương, và tuyệt vọng khi không ai tin mình.

Nhưng đồng thời, tác phẩm cũng là một bản tình ca rùng rợn về tình mẫu tử, về nỗi khao khát níu giữ yêu thương một cách mù quáng ngay cả khi nó đã tan biến.

Ảnh: A24

Với Bring Her Back, anh em nhà Philippou tiếp tục chứng minh rằng họ không chỉ là những nhà làm phim gieo rắc nỗi sợ, mà còn là những người khơi gợi những nỗi đau sâu kín nhất. Bộ phim là một trải nghiệm vừa đáng sợ, vừa xúc động, khiến khán giả có thể giật mình vì nỗi sợ hãi, nhưng cũng có thể lặng đi trong những giây phút đau đớn. Khi bộ phim kết thúc, có lẽ cảm giác ám ảnh nhất chính là cảm xúc hiểu thấu nỗi đau tột cùng của mỗi nhân vật.

Ảnh: A24

Bring Her Back (tựa Việt: Mượn hồn đoạt xác) khởi chiếu tại các rạp từ 30/05/2025

CÓ THỂ BẠN QUAN TÂM:

Harper’s Bazaar Việt Nam

Xem thêm